Categories
News

NGƯỜI CHỒNG MÙ

Có một cặp vợ chồng trẻ đang sống vô cùng hạnh phúc, người vợ rất xinh đẹp và người chồng rất mực yêu thuơng vợ mình.

Một thời gian sau, trong khi người chồng đi làm việc xa, người vợ tình cờ phát hiện ra mình đang bị một căn bệnh da kỳ lạ. Những đốm đỏ nổi lên từ vai rồi nhanh chóng lan ra khắp mặt mũi toàn thân. Cô lập tức đến gặp nhiều bác sĩ, nhưng họ cho biết căn bệnh này cực kỳ hiếm và cũng không có cách chữa trị.

Người vợ xinh đẹp vô cùng đau khổ, khuôn mặt cô đã trở nên xấu xí nhanh chóng, cô nghĩ mình sẽ mất tình thuơng yêu từ chồng và cuộc đời cô kể như chấm hết.

Rồi cô nhận được hung tin, xe của chồng cô gặp tai nạn khi anh đang làm việc xa nhà, và anh vẫn còn hôn mê sau nhiều ngày cấp cứu. Khi anh hồi tỉnh, cô cũng được các bác sĩ báo tin đôi mắt anh đã mù vĩnh viễn.

Người chồng mù trở về, và dĩ nhiên, anh không nhìn thấy sự thay đổi của vợ. Anh vẫn một mực yêu thuơng vợ như ngày nào, và dĩ nhiên cô cũng yêu anh không thể nói hết. Người vợ vẫn thuờng dắt chồng đi dạo trong thị trấn, cô quàng chặt tay anh và người chồng mù đeo cặp kính đen dùng chiếc gậy dò đường vừa đi vừa trò chuyện hạnh phúc.

Ít lâu sau, người vợ trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống đất, cô đã không qua khỏi vì vết chấn thuơng ở đầu quá nặng. Người chồng đau khổ tột cùng trong ngày đưa tang vợ, khiến cư dân trong thị trấn không khỏi xót thương ..

Khi tang lễ chấm dứt, một người hàng xóm hỏi anh dự định thế nào trong những ngày sắp tới. Người chồng mù cho biết anh sẽ đi xa khỏi thị trấn này, nơi luôn gợi anh nhớ lại người vợ yêu thương cùng những tháng ngày hạnh phúc. Một người khác hỏi: “Anh đi đâu bây giờ khi không nhìn thấy gì cả, và biết làm gì khi không còn vợ bên cạnh như trước đây?”.

Người chồng mù từ từ tháo cặp kính đen ra và chậm rãi trả lời: “Tôi chưa bao giờ mù, nhưng tôi luôn giả vờ mù trong những năm qua. Bởi vì nếu tôi nhìn thấy tất cả, vợ tôi còn đau đớn hơn căn bệnh quái ác kia đã tàn phá cô ấy. Tôi chỉ muốn vợ mình luôn hạnh phúc …”.

ST

Categories
Charity News

ÔNG LÃO TẬT NGUYỀN BÁN VÉ SỐ VÁ ĐƯỜNG

Từ thiện là gì? Nói một cách nôm na dễ hiểu thì từ thiện là một hành động giúp đỡ, chia sẻ khó khăn với người khác xuất phát từ tấm lòng nhân ái.
Từ thiện không có nghĩa là sự phô trương hay khi chúng ta giàu có, dư giả mới có thể làm từ thiện mà đó là sự chia sẻ những thứ ta đang có với người đang cần hoăc chỉ đơn thuần là những việc làm, hành động nhỏ nhưng giúp ích cho người khác.
Ông Nguyễn Hồng Dân (49 tuổi, ngụ khu vực I, phường Trà Nóc, quận Bình Thủy, TP Cần Thơ) là một trong những nhân vật có hoàn cảnh đặc biệt nhưng lại rất hay giúp đỡ người khác.
Ông Dân chẳng may mắn như bao người khác là từ nhỏ do bị sốt nên một bên chân của ông bị teo tóp lại nhưng ông luôn sống lạc quan, hòa nhập với mọi người.Khi có vợ sinh con, ông làm hết việc này đến việc khác để nuôi sống gia đình và bản thân. Các con của ông làm công nhân tận Bình Dương, còn ông bị tật nguyền khó xin việc làm nên chỉ có thể đi bán vé số kiếm tiền. Vậy mà người đàn ông ấy lại có tấm lòng nhân ái và những việc làm khiến ai cũng nễ phục.


Trong khi đi bán vé số, ông chứng kiến nhiều vụ tai nạn giao thông đau lòng mà nguyên nhân xuất phát từ ổ gà, ổ voi trên đường. Xót thương, từ đó ông nảy ra ý định đi dặm vá đường. “Có lần tôi thấy một công nhân vấp “ổ gà” té gãy cổ ngay trước mắt mình. Tối về tôi nằm nghĩ nếu đi vá đường phần nào hạn chế được tai nạn đáng tiếc cho người tham gia giao thông. Nghĩ vậy nên làm vậy thôi. Kể từ đó, tôi bắt đầu công việc vá đường miễn phí”, ông Dân kể.
Với suy nghĩ đơn giản là chỉ muốn giúp người, giúp đời nên cứ đi đến đâu thấy ổ gà, ổ voi,… là ông lại tìm cách vá.
11h trưa dưới cái nắng chói chang, dòng xe qua lại tấp nập, ông Dân với một bên chân teo tóp vẫn cắm cúi dặm xi măng vào những “ổ voi, ổ gà” lỗm chỗm dưới mặt đường. Chốc lát ông lại đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi đang rơi lả chả trên gương mặt rồi lại tiếp tục công việc. Trong phút chốc, “ổ voi” to tướng đã được lấp bằng phẳng.


Mặc trời mưa hay nắng, với chiếc xe đạp cà tàng và đôi chân khập khiểng, ông Dân rong ruổi khắp các tuyến đường trên TP Cần Thơ để bán vé số. Ngày nào trúng mánh thì ông lời được vài trăm ngàn đồng, ngày nào ế thì xem như bán không công. Số tiền kiếm được từ việc bán vé số ông dùng để mua vật tư (xi măng, cát, đá) chất lên chiếc xe ba gác đi dặm vá các tuyến đường mà ông bắt gặp trong lúc đi bán vé số.


Những việc làm của ông luôn được mọi người ủng hộ và hưởng ứng có người phụ thêm vài chục nghìn để ông mua cát đá có người giúp sức phụ ông làm đường,…đặc biệt việc làm của ông còn được vợ con ông hết lòng ủng hộ.
Tuy cũng có nhiều người chưa hiểu chuyện, bảo ông bị khùng vì bị tật mà không lo cho bản thân mà chỉ lo chuyện thiên hạ nhưng ông luôn bỏ ngoài tai và vẫn chăm chỉ làm việc của mình bởi ông nghĩ mình làm việc thiện giúp mọi người tránh được tai nạn là ông cảm thấy vui.

Ông Dân tuy thua thiệt mọi người về thân thể nhưng tâm hồn và việc làm của ông rất đẹp, người bình thường không sánh được. Mọi người phải học hỏi nhiều về cách đối nhân xử thế và cả việc làm thiết thực của ông.

Categories
News

CHÈ TRÔI NƯỚC THỐT NỐT

Trong ký ức tôi đó là hình ảnh của những viên chè tròn lẳng đủ màu xanh, đỏ, tím và trắng,…
Tôi thích cái cảm giác 2,3h sáng ngồi trên chiếc xe lôi đạp ôm thùng chè rồi mơn mang với cái mát nhè nhẹ phả vào mặt vào người thích cái cảm giác khi đường vẫn còn vắng tanh chỉ có ánh đèn đường đo đỏ ánh vàng rọi xuống đường đi lâu lâu xe lại còng kềnh ,cả người tôi cũng lắc lư theo chiếc xe mà mặt còn ngái ngủ vì con đường nhựa ở quê vẫn còn gồ ghề nhiều ổ gà ổ voi. Tôi ôm thùng chè như ôm cả hi vọng rằng hôm nay sẽ đắc hàng và mẹ sẽ đỡ vất vả hơn một ít,…
Cũng k biết từ bao h tôi rất thích những ngày rằm lớn vì tôi lại được theo mẹ bán chè,..dc làm một cái gì đó cho gd ở tuổi lớp 3 lớp 4. Lúc nhỏ cứ làm được xíu tiền nào cho gia đình là cảm giác sung sướng như mình vừa giải phóng toàn dân tộc. Nhưng ngày ấy có làm được cái gì đâu ngoài việc theo mẹ xách tiếp mấy cái đồ lặt vặt mồ hôi mồ kê ướt sũng vậy mà vẫn thích đi.

Hồi ấy giống như phong trào, cứ tới rằm là ở xóm ai cũng tranh nhau làm chè trôi nước ra chợ quận bán nên lúc nào cũng phải đi sớm để được ngồi chỗ đẹp. Nói chỗ đẹp vậy thôi chứ đó cũng là một góc nhỏ xíu trước kệ của chị bán trái cây hay một sạp hàng nào đó trong chợ, sơ chút là mất chỗ liền phải bưng đi chỗ này chỗ khác vừa nặng vừa mệt. Nhưng xí chỗ rồi cũng chẳng an tâm gì vì tọa lạc một chỗ trước sạp người ta thì dự sáng họ mở cửa là coi như xong, người nào hiền thì nói chuyện còn dễ nghe chứ hơi….1 chút là nói chỉ toàn thấy cái miệng của mấy chỉ hoy hà…ng ta bảo bạn hàng mà ! Nhưng hoy kệ chỉ cần quăng cho mấy mẻ bịch chè là coi như trám miệng họ. Đến chợ búa mà còn hối lộ cơ chừng….Rồi thêm mấy cô dì cũng bán chè cứ ngon ngọt chỉ mẹ tui phải bán đằng này đằng kia mới đắc hàng…thiệt ra lúc đó tôi nhỏ chứ cũng thừa biết nếu đắc hàng sao mấy thím k bán trong khi còn đội cả thao mà lại dụ dỗ má tôi đi…thiệt chứ má tôi cũng ừ ừ cho qua chuyện rồi thôi dân quê chứ cũng biết mà,…nói lại vụ bán chè, cứ mỗi lần má tui bán dc chục chè nào là lòng tui mừng như mở hội đặc biệt là họ khen chè ngon, chè đẹp…hổng biết sao tôi thấy má tôi đảm đang quá trời nhưng vui hơn là trong những lớp người pha trộn ấy tôi vẫn thấy đâu đó vẫn có những con người chân thật thiệt chắc họ cũng ở Xã như mẹ con tôi nên nhiệt tình lắm người thì chỉ mẹ tôi làm sao bán được nhiều, người lại bảo mẹ tui cách pha ít nước trà vào bột nếp sẽ làm chè son hơn …mà son là cái gì nhỉ? Cái thời còn con nít cũng chả để tâm là mấy cái chuyện bếp núc chỉ biết trong lòng tui vui thật sự tui thấy mẹ tôi hông lẻ loi, hông cô độc,…
Chính cái niềm vui cỏn con của đứa con nít ấy mà dù trời buổi ban trưa có nắng gắt gao như thế nào tôi vẫn đầy nhiệt huyết,… Thao chè cũng như tỉ lệ nghịch với tâm trạng tôi…chúng vơi dần vơi dần…và hết hẳn.
Buổi chiều hôm ấy, má mua cho chị em tôi những quả lựu to tròn mọng nước cả nhà tôi quây quần vừa ăn vừa thuyên thuyên về sự tích bán chè của mẹ con tôi khi sáng. Thức quà ấy , những viên chè long lanh ấy và cả những niềm vui nho nhỏ bé đó như một phần kí ức mà cả đời này tôi nhớ mãi .